●重譯武庭聯
( 1913 - 1996 )
越詩
老 儒
2021.
2. 7
昔年桃綻開,每見老儒回。蓆地揮毫寫,沿途客往來。
圍觀墨寶催,嘖嘖讚奇才。勁筆徐揮灑,龍飛鳳舞裁。
隨年乏客徠,雇主在何隈?紅紙無顔采,硯愁翰墨哀。
老儒依舊來,路過少徘徊。黃葉飄紅紙,蒼茫細雨灰。
今年著絳桃,不見老儒回。萬古前人逝,英魂在那垓。
Ông Đồ
Vũ Đình Liên
Mỗi năm hoa đào nở
Lại thấy ông đồ già
Bày mực Tàu giấy đỏ
Bên phố đông người qua
Bao nhiêu người thuê viết
Tấm tắc ngợi khen tài:
Hoa tay thảo những nét
Như phượng múa, rồng bay
Nhưng mỗi năm mỗi vắng
Người thuê viết nay đâu
Giấy đỏ buồn không thắm
Mực đọng trong nghiên sầu
Ông đồ vẫn ngồi đấy
Qua đường không ai hay
Lá vàng rơi trên giấy
Ngoài trời mưa bụi bay
Năm nay đào lại nở
Không thấy ông đồ xưa
Những người muôn năm cũ
Hồn ở đâu bây giờ
●重譯越南近代詩人春耀
(1916-1985) 佳作
香隨風揚
2021.
2. 13
伊人來去似風揚
馥氣清新入我房
詎料相思終一遇
依然撇下萬般情
片時相聚情深切
二月分離更漏催
草木人同春思綠
晨昏盼待迓風回
Gửi Hương Theo Gió
Xuân
Diệu
Em tới , em đi , ngọn gió lành
Gió hương thương mến đến phòng anh
Bỗng òa gặp mặt sau muôn nhớ
Rồi lại chia tay giữa vạn tình
Em ở nữa giờ , thương mỗi nét
Em đi hai tháng ngóng từng canh
Anh như cây cối chờ xuân biếc
Hôm sớm trông mong ngọn gió lành
●重譯越南詩人阮公著
(1778 - 1858)
名作
離 鄉
2021.
2. 23
客途難以訴心思
夜寐無眠靜臥時
數鳥啁鳴枝上擾
五更汪吠月空移
鄉懷恍惚猶能抑
世局迷茫亦可持
斷續雞啼天未白
獨牽情緒有誰知
Cảnh Xa Nhà
Nguyễn Công Trứ
Nỗi nọ đường kia xiết nói năng
Đêm nằm không ngủ biết mần răng
Đầu ngành mấy tiếng chim kêu gió
Trước điếm năm canh chó sủa trăng
Phảng phất lòng quê khôn nén được
Mơ màng cuộc thế cũng cầm bằng
Đêm gà eo óc trời chưa rạng
Tình tự này ai hay biết chăng
●重譯越南愛國詩人阮庭沼詩(1822-1888)
緬懷孔子
2021.
2. 25
父恩兒識義君臣
賴有天生至聖人
戴德修經平世態
乘輿行道滌風塵
百年猶謝祥鳴鳳
萬載常憐悲哭麟
周勃居功編漢册
夷蠻豈敢剃頭民
Chạnh Tưởng Khổng Tử
Nguyễn
Đình Chiểu
Biết ơn phụ tử nghĩa quân thần
Nhờ có trời sinh Đức Thánh nhân
Nét mực tu kinh ngăn đứa loạn
Dấu xe hành đạo rạch phong trần
Trăm đời còn cám lời than phụng
Muôn thuở đều thương tiếng khóc lân
Phải đặng bút Châu biên sách Hán
Mọi nào dám tới cạo đầu dân
●譯胡春香詩作(1772-1822)
未婚懷孕婦心聲
2021.
2. 27
因慕蕭郎悔已難
問生知否此心歡
天緣未見天伸首
柳份何遭了阻攔
作孽百年君且受 為情一字婦應寬
世人讒口言涼薄
有喜無憂始自安
註:
頷聯第三句和第四句意射「夫」「子」二字 。
越文「柳」「了」
liễu
同音字
Vịnh Người Chửa
Hoang
Hồ Xuân Hương
Cả nể cho nên hóa dở dang
Nỗi lòng chàng có biết chăng chàng
Duyên thiên chưa thấy nhô đầu dọc
Phận liễu sao đà đẩy nét ngang
Cái tột trăm năm chàng chịu cả
Chữ tình một khối thiếp xin mang
Quản bao miệng thế nhời chênh lệch
Không có nhưng mà có mới ngoan
|